Nửa đêm giờ tý.
Khắp núi, rừng trúc đang xao xác run rẩy, lao xao những âm thanh như nước triều về trong màn đêm nặng nề, cả cõi trờinhư bị một trận cuồng phong thổi rơi sập xuống. Chàng trai ngẩng nhìn bầu trời tối đen, đôi tròng mắt màu tro sâu thẳm cố nhìn vùng núi xung quanh nhưng nhìn không rõ, chỉ thấy vài con dơi đáng sợ. Hình như chúng cảm nhận được những tia chớp ẩn trong bầu trời mây, hoảng hốt chấp chới bay qua bay lại trên đầu anh. "Chính là đêm nay đây!".
Khi bị những giọt nước lạnh rơi vào mắt, anh thầm lặng cầu khấn. Rồi anh ngoái nhìn, những tường đổ vách xiêu ở nơi rừng trúc núi sâu này chẳng bao lâu nữangười ta sẽ lãng quên.
Chỉ chốc lát sau, trận mưa trong cuồng phong trút xuống. Anh giơ chiếc đèn bão sáng lờ mờ, cắm cổ chạy vội vào cái nơi nham nhở đổ nát. Ánh đèn trong đêm lúc mờ lúc tỏ, chập chờn như ma trơi nhưng cũng đủ để chiếu sáng cửa vào hang động trông chẳng khác nào một cái mồm đen ngòm đang ngoác rat rong đêm.
Trong ánh chớp giật sáng lòa xé ngang bầu trời, anh rón rén thận trọng bước vào trong hang. Làn hơi ẩm mốc không rõ đã trải bao năm tháng nồng nặc xộc vào mũi, bão tố gió mưa ngoài kia hình như đã là một thế giới khác. Anh giơ cao ngọn đèn tù mù soi khắp xung quanh, chỉ thấy bóng tối trong hang dường như vô tận.
Anh nuốt nước bọt, hồi hộp bước về phía trước. Một giọng nói khàn khàn vọng ra từ trong bóng tối: "Vậy là ngươi đã đến!"
"Vâng. Đêm nay tôi sẽ được biết điều bí mật chứ?"
Câu hỏi không mấy trơn tru, câu trả lời vọng ra từ trong hang sâu, giọng run run, cực kỳ đáng sợ.
"Phải! Đêm nay đúng là rất đặc biệt."
"Tôi đã chờ đợi đúng một năm rồi!" Anh đầy lo lắng cầm cây đèn trong tay, ánh sáng [...]
[
Back
|
Trang chủ
]